Munich

January 2019
A short but fine adventure by hien.bui. Read more
  • 1footprints
  • 1countries
  • 4days
  • 10photos
  • 0videos
  • 0kilometers
  • Day 1

    Bác Kamla và Pancchi ở thành phố Munich

    January 1, 2019 in Germany ⋅ ☁️ 4 °C

    (Con muốn viết ngay hôm nay, viết thật nhanh những gì con đã được nhận. Con sợ mình sẽ lại quên đi từng chút khi còn chưa kịp viết)
    ****************
    Bác tiễn chúng con đi hết cả quãng đường tuyết phủ đầy trắng xóa . Tuyết rơi lất phất dày đặc trên đầu bám chặt lấy người và dưới chân tiếng từng bước giày giẫm phải tầng tuyết đang tan nghe nổ lép bép. Cái lạnh thấu xương của một ngày mưa tuyết dày đặc đầu tháng một. Vậy mà bác vẫn nhất quyết đi bộ cùng chúng con, hai tay xách hai chiếc vali nặng trĩu để cho hai đứa thoải mái che ô tránh tuyết lạnh. Nhưng mà hai đứa con ngại lắm, chúng con giành đẩy vali của bác, chúng con nói dối bác hai đứa sẽ dừng lại ở bến xe bên kia thôi để chờ xe bus ra ga đón tàu, mong sao bác sẽ về nhà thật sớm kẻo trời lạnh. Chúng con cứ đòi bác đi về nhưng đến cùng, bác vẫn nhất quyết chờ xe bus cùng hai đứa, ôm chào tạm biệt hai đứa trước khi lên xe rồi nhìn theo vẫy tay chào nhìn theo chúng con khi chiếc xe dần chuyển bánh. Ánh mắt dõi theo của bác lúc ấy, sao con thấy giống ánh mắt bố con khi bố tiễn con đi trong chuyến đi xa đầu đời.
    Ngày hôm nay, con thấy thật hạnh phúc. Con nhớ hương vị cà phê bác Kamla pha sáng sớm bác tiễn con đi. Con nhớ món bánh Ấn truyền thống bác làm cho chúng con bữa sáng. Con nhớ vị súp khoai tây hành bác nấu cho chúng con bữa tối hôm đầu tiên chúng con đến. Chúng con và hai bác chưa từng quen nhau, hai bác cũng chưa từng gặp chúng con trước đó. Chúng con cũng như bao người khác chỉ đơn thuần là những du khách qua đường muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi khi trời về đêm giá lạnh. Nhưng sao hôm nay, những điều mà chúng con nhận được từ hai bác thật lớn. Con nhớ tiếng cười hiền từ của bác Kamla, con nhớ nụ cười trìu mến của bác Panchhi khi nhìn chúng con ăn như những đứa trẻ. Giờ chúng con đi, hai bác đã ôm chúng con thật chặt. Lúc ấy, con hiểu hai tiếng yêu thương từ hai bác mà mọi ngôn ngữ trước đây thật khó để chúng con hiểu hai bác trong khoảnh khắc đó đã không còn nữa rồi.
    Con nhớ ánh mắt trìu mến ấm áp hai bác nhìn chúng con. Con nhớ ánh mắt hiện lên tất cả không ngôn ngữ nào nói thành lời. Con nhớ vòng tay hai bác ôm chúng con thật chặt. Nhớ tiếng trò chuyện khuyên bảo thật chậm nhưng thật ấm áp của bác Panchhi. Nhớ khi hai bác gọi chúng con tiếng “My daughters” thân thương.
    Lúc chờ xe cùng chúng con, con đã được nghe bác Panchhi kể về cuộc đời của hai bác trong giọng nói đầy tự hào và hạnh phúc. Con vừa ước gì xe đến thật nhanh để mong bác về kẻo lạnh, nhưng lại vừa mong thời gian quay chậm lại một chút thôi. Vậy mà khi bác vừa chỉ ngân nga được câu ca nhỏ của người Ấn, chúng con đã phải lên xe đi rồi. Sao lúc ấy con thấy thật có lỗi. Có thể nào con được lắng nghe hết bài hát ấy. Có thể nào con được trò chuyện với hai bác lâu hơn. Có thể nào con ở lại nơi đó lâu hơn một chút. Bác ôm chúng con tạm biệt khi chưa kịp hát cho chúng con nghe hết bài ca quê hương mình. Bác nhìn chúng con lên xe rồi vẫy tay tạm biệt cười dõi theo chúng con khi chiếc xe đã lăn bánh. Con nhìn trong ánh mắt ấy tình yêu dịu dàng ấm áp của một người cha, giống như con nhìn thấy ánh mắt dạt dào yêu thương của người mẹ trong mắt bác Kamla vậy.
    Ngày hôm nay tuyết rơi thật buồn. Con không hiểu sao khi rời Munich để đến thành phố mới, con lại khóc nhiều đến vậy. Cứ nghĩ về tình cảm nồng ấm chúng con được nhận từ hai bác, cứ nghĩ không biết có thể nào con được gặp lại hai bác ở thành phố này, nước mắt con cứ rơi. Munich, nơi con nghĩ rằng sẽ chẳng có quá nhiều thứ để xem ở một nơi quá nhộn nhịp, bỗng trở thành nơi đẹp nhất và con sẽ nhớ về nhiều nhất trong suốt chuyến đi này.
    Sau tất cả, có thể con sẽ quên những tòa lâu đài con đã từng đi, quên những quảng trường rộng lớn con đã từng đến, hay quên đâu đó những cảnh con đã từng vỡ òa vì vẻ đẹp của nó, nhưng con chắc sẽ chẳng quên được những tình cảm con đã mang theo khi rời xa nơi ấy. Vì chúng nằm ở sâu nơi trái tim chứ không chỉ còn ở trong trí não. Con sẽ nhớ vè Munich, như nhớ về thành phố nơi ngập tràn ánh mắt yêu thương của một gia đình người Ấn sinh sống!!!
    Tạm biệt Munich, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ tìm về!
    Munich, ngày 4 tháng 1 năm 2019
    Gudia (như cách hai bác gọi con)!
    Read more